Hồ Nguyệt Cô là một con Cáo – sau hàng ngàn năm tu luyện đã trở thành người. Nàng có sắc đẹp và sức mạnh vô song bởi phép thần của viên ngọc quý, đó là ngọc người.
Trong một lần ra trận, Hồ Nguyệt Cô đã giao tranh với Tiết Giao, một viên tướng trẻ. Bằng sức mạnh và phép thần của viên ngọc, Hồ Nguyệt Cô đã bắt sống được Tiết Giao. Thấy viên tướng quá đẹp trai, không những nàng không giết mà còn yêu chàng say đắm. Không dễ mất cơ hội, Tiết Giao đã vờ yêu nàng và chiếm đoạt viên ngọc quý. Mắt ngọc, Hồ Nguyệt Cô không còn phép thần nữa và dần dần trở lại nguyên hình loài Cáo. Nàng đã phải đau đớn thốt lên:
“Uồng ngàn năm thâu góp bán cầu khôn
Sẩy một chút tan tành trường phong nguyệt:”
Cùng với sự hấp dẫn về giá trị tư tưởng, tính nhân văn sâu sắc của trích đoạn , khán giả còn thấy được sự kết hợp nhuần nhuyễn các yếu tố: hát, múa, âm nhạc, diễn xuất của nghệ sỹ khi thể hiện quá trình chuyển hoá từ nhân vật Hồ Nguyệt Cô – một người con gái tài sắc trở về kiếp cầm thú: Kiếp Cáo.